pacman, rainbows, and roller s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  CON GÁI CỦA ĐẠI TÁ 


Phan_19

Sắc mặt Lý Bác có chút cứng, vốn đang tức giận nhưng khi nghe thấy hai chữ Jenny sắc mặt có chút thay đổi. Hướng Vi thờ ơ nhìn, đem chuyện ném điện thoại buổi sáng nói ra: “Hai chúng ta coi như xong, anh mua cho tôi vật gì, tôi sẽ trả lại cho anh như thế, đợi sau khi về tôi sẽ đóng gói tất cả rồi gởi lại đây! Đừng tưởng rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn thì phụ nữ khắp thiên hạ sẽ vây quanh anh!” 

 

Lý Bác không biết làm sao nhìn Hướng Vi nói: “Hướng Vi, em hãy nghe anh giải thích, cho tới bây giờ anh vẫn không chấp nhận Jenny là vợ chưa cưới của anh, anh chỉ xem cô ấy như em gái. Từ trước đến giờ anh vẫn không yêu cô ấy!” 

 

Hướng Vi liếc mắt xem thường, “Lý Bác, đừng có nói cái gì mà yêu hay không yêu, từ trong miệng anh phun ra nghe thật buồn cười. Anh coi cô ta là em gái, gia đình nhà anh cũng coi cô ta như thế? Lý đại thiếu gia, tôi rút lui, tôi rút lui khỏi, sau này anh đi đường Dương Quan* của anh, tôi đi cầu độc mộc* của tôi! Anh cùng Jenny có quan hệ như thế nào, trong lòng anh tự hiểu, đừng xem người khác như kẻ ngốc, tôi cũng không ngăn cản con đường của anh. Hy vọng nửa đời sau này, trăm ngàn lần chúng ta cũng đừng gặp lại!” Nói xong, Hướng Vi liền cầm đồ đạc của mình đi ra cửa. 

*đường Dương Quan: ý chỉ tiền đồ sáng lạn, thênh thang. 

*cầu độc mộc: ý chỉ con đường gian nan 

 

“Hướng Vi…” 

 

Lý Bác vươn tay ra lại bất lực để xuống, cuối cùng vẫn là không được sao? Lý Bác cười đến chảy nước mắt, ba, người thật sự rất tàn nhẫn! Siết chặt nắm đấm, hung hăng đánh một quyền lên tường, máu tươi chảy ra, thế nhưng anh vẫn không cảm thấy đau đớn, chỉ biết rõ trong ngực đang đau đớn vô cùng, đúng là mãi mãi anh cũng không thoát khỏi số phận sao? 

 

Anh cứ tưởng rằng chỉ cần mình đủ cố gắng thì sẽ tốt hơn. Giống như với Long Đằng, anh tốn tâm huyết trong nhiều năm như vậy, từ từ đứng vững gót chân, thế nhưng ở trong mắt của ông ta chẳng qua chỉ là một hạt cát. Thì ra thứ mà Lý Bác anh có thể dựa vào, cũng chỉ có thể là tài sản của cha, thật ra thì Lý Bác anh cái gì cũng không phải! Ba… Khóe miệng Lý Bác nở nụ cười lạnh, nhiều năm trôi qua như vậy, cho tới bây giờ anh đều dựa vào chính mình để làm việc, không muốn mọi người xung quanh nói anh dựa vào ông ta. Năm đó, không quan tâm đến cảm nhận của anh, ép buộc bắt anh làm con nuôi, khiến anh phải rời xa ba mẹ ruột, đồng thời vĩnh viễn cũng không được gặp lại họ nữa, Lý Mỹ Nam, ông thật quá tàn nhẫn! 

 

Trong mắt Lý Bác lóe lên tia điên cuồng, “Lý Mỹ Nam, ông muốn tôi cưới Jenny, tôi cưới! Ông tự tay phá vỡ giấc mộng của tôi, khiến tôi phải đối mặt với hiện thực tàn khốc, tôi chấp nhận, ai bảo bây giờ tôi còn phải phụ thuộc vào ông! Lý Mỹ Nam, một tay ông gây dựng lên sự nghiệp, cuối cùng có một ngày, tôi sẽ phá hủy nó từng chút, từng chút một, khiến cho ông nếm thử mùi vị bị mọi người xa lánh là như thế nào, khi ông không còn gì để dựa vào, đến lúc đó tôi sẽ từ từ nói rõ chân tướng cho ông biết, ha ha… 

Rất là thú vị phải không, mà Long Đằng của tôi, sẽ càng ngày càng mạnh… Tôi xin thề!” 

 

Hướng Vi bước xuống lầu, trong lòng thực buồn rầu, đã đến nước này mà anh ta còn muốn lừa gạt cô, thật sự là làm cho người ta đủ hứng thú. Đi đến bên cạnh thùng rác dưới lầu, Hướng Vi trực tiếp ném túi đồ vào thùng rác, vỗ vỗ tay một cái thế này mới ra khỏi cửa chính. Hướng Vi cô cho tới bây giờ chính là người có lòng dạ sắc đá, đối với người khác tàn nhẫn, đối với mình càng tàn nhẫn hơn. 

 

Bởi vì hôm qua cô đi lấy tin tức, rốt cuộc lại xảy ra chuyện như vậy, hôm nay lại đi sợ rằng không thể không bị tổng biên tập mắng cho một trận, thôi vậy, Hướng Vi nghĩ nghĩ liền đi thẳng về nhà, chẳng muốn đi đến công ty nữa. 

 

Trần Mai thấy con gái về, cười nói: “Sao về sớm vậy con?” 

 

Tâm tình Hướng Vi không được tốt, cố gắng nặn ra nụ cười nhạt nhẽo, “Mẹ, con hơi mệt, con đi tắm trước rồi ngủ một giấc, cơm tối không muốn ăn, buổi tối chờ ba về con có chuyện muốn nói.” 

 

Hướng Vi nói xong đi thẳng về phòng, Trần Mai thấy con gái quả thật mệt mỏi, liền dặn dò mấy câu để cô nghỉ ngơi thật tốt. Hướng Vi về phòng, vội vàng tìm thùng giấy, đem tất cả đồ đạc Lý Bác mua cho cô đóng gói lại, tính ngày mai đến công ty sẵn tiện ghé qua bưu điện một chuyến. 

 

Hướng Vi ngủ một giấc thẳng tới mười giờ tối mới dậy, đi xuống lầu, thấy bố mẹ vẫn còn chưa ngủ mà đang ngồi đợi mình trên sa-lon, Hướng Vi cảm thấy có lỗi, “Ba, mẹ, xin lỗi, con ngủ quên mất.” 

 

Trần Mai vội vàng bảo con gái qua đây ngồi, “Xem dáng vẻ mệt mỏi của con kìa, công việc vất vả lắm hả con?” 

 

Hướng Vi nói: “Cũng tạm được. Mẹ, người đừng lo lắng cho con. Ba, mẹ, hôm nay con có chuyện muốn nói với hai người.” 

 

“Nói đi, ba mẹ nghe.” 

 

“Ba, mẹ con không muốn làm phóng viên nữa, công việc này không thích hợp với con, con muốn đi Nhật Bản du học, có lẽ phải đi vài năm, không biết hai người…” 

 

“Vi Vi, con làm sao vậy? Mặc dù nghề phóng viên có chút vất vả, nhưng cũng được coi là công việc tốt, nếu như con thấy mệt mỏi thì để ba con sai người tìm cách liên hệ đưa con vào đài truyền hình được không?” 

 

Hướng Vi lắc đầu một cái, “Không được, mẹ, công việc này thật sự không hợp với con. Ba, ý của người thế nào?” 

 

Hướng Khai Hoa trầm mặt một hồi, nói: “Con đã nghĩ kĩ chưa?” 

“Dạ, kĩ rồi ạ!” 

“Vậy… Con đi đi, con là người trưởng thành, mọi việc tự mình quyết định là được.” 

Hướng Vi tươi cười lôi kéo tay của ba, “Ba, người thật sự là người ba tốt của con.” 

… 

Sáng sớm ngày hôm sau, Hướng Vi đến công ty, người trong tòa soạn vừa thấy cô liền lôi kéo nhắc nhở cô cẩn thận một chút, tổng biên tập đang rất tức giận. 

Hướng Vi cười cười, gật đầu một cái, để cho mấy cô yên tâm, không cần phải lo lắng. Tổng biên tập là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, khả năng rất mạnh, con người cũng rất hiếu thắng, tương đối hung ác, tất cả người mới vào nơi này đều trở thành vật hy sinh. 

Hướng Vi nhìn người phụ nữ trước mặt đang thao thao bất tuyệt gầm thét, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm để chị ta mắng tùy ý, đợi đến khi chị ta ngừng nghỉ, Hướng Vi đem đơn xin nghỉ việc để lên trước mặt bàn làm việc, “Tổng biên tập, tôi muốn đi du học Nhật bản, bấy lâu nay cảm ơn tổng biên tập đã cất nhắc.” 

Hướng Vi từ bỏ công việc, trong lòng rất thoải mái, định đến nhà hàng Nhật Bản ăn cơm, nhất định phải khao dạ dày mình một bữa ra trò. Không phải chỉ là thất tình thôi sao, Hướng Vi cô cũng không phải là người không có tình yêu thì sẽ chết! 

Tháng 4 năm 2005, Hướng Vi đi Tokyo… 

Chương 38  Editor: Trần Thu Lệ 

 

Ngày 20 tháng 7 năm 2009, Hướng Vi kéo theo va-li từ trong sân bay quốc tế Thượng Hải ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn xung quanh. 

 

Bên ngoài sân bay, một chiếc xe Jepp màu đỏ từ hướng Nam từ từ chạy tới, rất nhanh Julie liền thấy Hướng Vi, vừa mở cửa xe, vừa cười nói trong điện thoại: “Được rồi, chị nhìn thấy em rồi. Đúng, chính là chỗ ấy, là chiếc xe màu đỏ ở hướng Nam đó, có nhìn thấy không, đúng, đúng rồi, ừ…” 

 

Hướng Vi cúp điện thoại, lấy mắt kính xuống, một đầu tóc dài màu nâu uốn thành gợn sóng xỏa xuống tới thắt lưng, bước nhanh về phía trước, mở cửa xe, “Chị Julie, chị đến muộn.” 

 

Julie tươi cười toét miệng, “Em gái Hướng Vi, chị gái không so đo với em, đi nhanh, con trai bảo bối của chị mà tỉnh thì lại mắc công dỗ nữa.” 

Julie năm nay hai tám tuổi, là người Trung lai Mỹ và pha một chút dòng máu Nga, hai người quen nhau ở Nhật Bản, khi đó Julie đang mang bầu, hai người cùng đứng chờ ở ga tàu điện ngầm, đúng lúc giữa đường Julie bị đau bụng đẻ, Hướng Vi đưa cô ấy đến bệnh viện, bởi vậy nên gắn bó. 

 

“À… Đi nhanh, đi nhanh, em muốn gặp cục cưng yêu quý của em.” Nghe nhắc tới con nuôi, trong lòng Hướng Vi liền vui mừng, Tiểu đậu đỏ cùng mẹ rất giống nhau đều xinh đẹp cả. 

 

Julie bật cười, “Hướng Vi, đợi đến lúc em nếm mùi mệt mỏi đi, tên tiểu tử này rất quậy, thật là biết dày vò mà.” 

 

Khóe miệng Hướng Vi không nhịn được giật giật, “Được rồi chị Julie, đi nhanh đi, đã lâu lắm rồi em chưa được gặp Tiểu đậu đỏ đấy.” 

 

Ánh mắt màu lam của Julie thản nhiên nhìn Hướng Vi, “Đừng nghĩ lừa gạt con chị chạy mất, em thích trẻ con thì tự mình sinh một đứa đi.” 

 

Hướng Vi buồn bực, “Chị Julie thật là không phúc hậu, Tiểu đậu đỏ là con nuôi của em cũng chính là con trai em. Em sinh, thực ra em cũng muốn sinh em bé, nhưng không tìm được ba của em bé thì lấy đâu ra mà sinh chứ.” 

 

Julie nghe vậy liền cười ha ha, “Này, em ở Nhật Bản mấy năm mà vẫn chưa vừa ý được anh nào sao?” 

 

Hướng Vi nói: “Chị Julie, chị đây là đang chế nhạo em sao, ôi, em ở bên đó mấy năm, mỗi ngày ngoài làm việc còn phải học tập, làm gì còn thời mà nói chuyện yêu đương. Mỗi ngày hận không thể có thêm nhiều thời gian hơn một chút, vả lại, nếu em mà nhìn trúng người nước ngoài thì nhất định ba sẽ tóm em về nước ngay. Chị cũng biết, ba em là quân nhân nên ông ấy rất truyền thống.” 

 

Julie khinh bỉ nhìn Hướng Vi một cái, “Em nói em mạnh khỏe hay ốm yếu cũng phải đi ra ngoài, còn thường nói trời cao Hoàng đế xa, vậy mà còn sợ ba của em? Đáng đời đã lớn tuổi như vậy rồi mà không có ai muốn.” 

 

Khóe miệng Hướng Vi giật giật, “Được, chị Julie, em nói không lại chị, chị lợi hại, chị kinh nghiệm phong phú, em gái đây xin bái phục.” 

 

Julie cười hì hì nói: “Ôi chao, em gái, con người chị chính là như vậy, chị đây cũng không phải là đang lo lắng cho đời sống tình cảm của em sao.” 

 

Hướng Vi làm bộ ho khan một tiếng, “Chị Julie, chị không biết xấu hổ mà còn nói em, ngay cả ba ruột của Tiểu đậu đỏ là ai cũng không biết, thật là lợi hại nha.” 

 

Julie thở dài, “Đoạn thời gian đó chị ngây ngô dại dột, chị cùng hắn ta chẳng qua chỉ muốn giảm bớt sự cô đơn hiêu quạnh, quan tâm hắn là ai làm gì, bây giờ con trai là của mình chị, như vậy chị đã mãn nguyện rồi.” 

 

Hướng Vi nhíu mày, “Hiện tại Tiểu đậu đỏ cũng đã hơn hai tuổi rồi, chị cũng nên quên chuyện quá khứ đi, tìm cho Tiểu đậu đỏ một người cha.” 

 

Julie nói: “Làm phụ nữ đã khó, muốn làm một người mẹ tốt lại càng khó hơn. Được rồi, được rồi, buổi tối có thời gian chúng ta lại nói chuyện, về nhà trước đã.” 

 

Tiểu đậu đỏ hai tuổi tám tháng, một đôi mắt mang theo chút xíu màu xanh biếc, đầu tóc màu vàng kim mềm mại, làn da nhẵn bóng, nhìn vô cùng đáng yêu. 

 

Hướng Vi vừa vào phòng, trực tiếp ném túi lên ghế sa-lon, vội vàng chạy đến phòng trẻ con, thấy Tiểu đậu đỏ vẫn còn chưa dậy, Hướng Vi sờ sờ đầu bé, “Con nuôi, mau mau dậy đi, mẹ nuôi tới thăm con này… Tiểu đậu đỏ…” Nói xong nhẹ nhàng lấy tay nắm mũi của bé. 

 

Quả nhiên, không được bao lâu, Tiểu đậu đỏ hít thở không được liền giãy dụa tỉnh dậy, Hướng Vi vui vẻ ôm bé vào trong ngực, hôn lên mặt bé một cái, “Tiểu đậu đỏ, mẹ là mẹ nuôi, nhìn xem, là mẹ nuôi của con, Tiểu đậu đỏ có còn nhớ mẹ nuôi không?” 

 

Julie bước vào nhà, rất khinh bỉ nhìn Hướng Vi một cái, “Lúc bọn chị đi bé mới có hơn một tuổi, làm sao nhớ rõ em được.” 

 

Đứa bé Tiểu đậu đỏ này không sợ người lạ, Hướng Vi ôm bé, bé cũng không khóc, một đôi mắt xinh đẹp chỉ nhìn mẹ của mình. Julie bước qua ôm con trai, “Đến đây, Tiểu đậu đỏ, đây là mẹ nuôi của con, mau gọi mẹ nuôi đi.” 

“Mẹ nuôi…” 

“Ôi chao, thật là biết nghe lời.” Hướng Vi mạnh mẽ hôn một cái, bộ dáng của đứa nhỏ này cũng rất anh tuấn nha, Hướng Vi nhìn hai mắt không khỏi tỏa sáng. 

 

Julie chặn ngang bảo vệ con trai, “Hướng Vi, đừng tính toán muốn cướp con chị.” 

 

Hướng Vi ủ rủ cuối đầu, “Được, chờ khoảng một hai năm nữa, em nhất định phải tìm một người đàn ông tốt để sinh em bé, nếu sinh con gái, em sẽ bắt Tiểu đậu đỏ về làm con rể, nếu sinh con trai thì bọn chúng làm anh em tốt.” 

 

Julie mở to hai mắt, nhìn lên nhìn xuống Hướng Vi một cái, “Ha ha, làm sao đột nhiên em lại thông suốt vậy?” 

 

Hướng Vi ngồi xuống ghế bên cạnh, nói: “Mấy năm qua, ông nội, bà nội trước sau đều qua đời, bà ngoại cũng đi, chỉ còn lại mình ông ngoại cũng đã tám mươi tuổi, năm ngoái bà ngoại qua đời, em về được mấy ngày, bây giờ trở về liền nghĩ, nhân lúc thân thể, xương cốt ông ngoại còn khỏe mạnh, mau chóng tìm cháu rể ngoại về cho ông, nếu như có thể sinh thêm em bé nữa thì tốt hơn. Con người là vậy, chỉ khi mất đi mới cảm thấy đời người thật ngắn ngủi, chuyện cần làm thì quá nhiều.” 

 

Julie vỗ vỗ bả vai cô, “Đi đi, chuyện của công ty trước hết cứ để chị làm, em cứ thoải mái chơi đi.” 

 

Năm đó ở Tokyo, Julie vô cùng nghèo túng, một người phụ nữ mang bầu, không có người chủ nào dám thuê cô làm việc, ngay cả đến lúc gần sinh con, trong tay cô căn bản cũng không có được bao nhiêu tiền. Khi đó cô đã nghĩ, cô sợ rằng cứ như vậy mà ra đi. Nhìn phía trước, con trai đang chơi đùa với Hướng Vi, trong lòng Julie tràn ngập biết ơn, dệt hoa trên gấm dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó! 

 

Trong khoảng thời gian mới vừa sinh xong, cô gái không tính là người thân này đã chăm sóc mẹ con các cô, mỗi ngày đưa cơm đến bệnh viện, giúp đỡ săn sóc con trai, khi đó cô đã nghĩ, người này là em gái của mình… 

 

Sau khi ăn cơm xong, hai người cùng nói chuyện về công ty. Trước đây, lúc Hướng Vi đi, người nhà và cậu có cho cô một khoản tiền, cộng thêm… Khoản tiền đó, ở Nhật Bản cô cũng không chơi đùa, chịu không ít oan uổng mới mới chính thức bước vào làm phim hoạt hình, tìm tòi một số quy tắc ngầm. Ban đầu, Hướng Vi đem khoản tiền đó đi đầu tư vào một công ty sắp phá sản, vận may cũng không tệ lắm, không bị thua lỗ bao nhiêu mà còn lời được một số. Nhưng mà bây giờ nhớ lại cô vẫn còn cảm thấy ớn lạnh, hồi đó cô lại dám cầm một số tiền lớn như vậy đưa cho người đàn ông đầu hói, có điều rất rõ ràng là cô đã gặp vận may, người đàn ông kia Đông Sơn tái khởi(thời cơ trở lại), cùng nhau vượt qua khó khăn để tiến lên, lại một lần nữa có chỗ đứng trong ngành. 

 

Hôm nay, tài sản của Hướng Vi cô nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng cũng được gọi là một “Tiểu phú bà”, ngành sản xuất phim hoạt hình Nhật Bản phát triển tốt, lợi nhuận cũng rất cao, hơn nữa nghe nói trước kia, ZF đối với ngành sản xuất này thực hiện phụ cấp, nhưng tình hình bên trong tất nhiên chỉ có người trong nghề mới hiểu rõ. 

 

Năm ngoái, Hướng Vi cũng đã kết thúc hợp đồng với Long Đằng, khoảng thời gian này cô cũng không ra bộ truyện mới nào, chuyên tâm làm đồ đạc của mình. Có lúc, Hướng Vi đã nghĩ, vận cứt chó của mình thật là tốt vô cùng, đã nói với Julie, khi đó Hướng Vi giúp đỡ cô như vậy chẳng qua chỉ là cảm thấy một người mẹ đơn thân thật vĩ đại, không cần cô phải báo đáp. Thế nhưng, người phụ nữ nghèo túng vất vả này lại có trình độ học vấn rất cao, là Thạc sĩ quản lí doanh nghiệp đại học Havard, vậy mà đã bị Hướng Vi cô đánh bậy đánh bạ gặp được. 

 

Hướng Vi lấy một ít tiền dành dụm trong 8 năm qua của cô, thành lập một văn phòng làm việc nho nhỏ ở Thượng Hải, Julie xung phong đảm nhận, còn tuyên thệ rằng trong vòng một năm nhất định sẽ làm cho Hướng Vi hài lòng. 

 

Julie thấy Tiểu đậu đỏ buồn ngủ, liền ôm con trai đi vào tắm rửa rồi dỗ bé ngủ. Hướng Vi ngồi trong phòng khách, thuận tay cầm một xấp tạp chí lên, ngồi xếp bằng trên ghế sa-lon, tùy tiện nhìn. 

 

Chẳng qua cũng chỉ là mấy tin tức bát quái cuộc sống của ngôi sao, Hướng Vi nhìn thoáng rồi bỏ qua, tiện tay lật sang trang khác, một hình ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt, đó là Lý Bác. Hướng Vi như bị sét đánh, nhìn ngày tháng một chút, là tháng 3 năm 2008, Hướng Vi nhìn xong nội dung từ đầu đến cuối, sắc mặt có chút khó nhìn. 

Lý Bác là người thật sự nắm quyền Long Đằng, cha là một trong những nhân vật truyền kì, tháng 4 năm 2008, cùng kết hôn với con gái của ông trùm dầu mỏ. 

 

Hướng Vi nhíu mày một cái, từ cửa sổ thủy tinh sát đất nhìn ra bên ngoài, nhà nhà thắp đèn như đầy sao lấp lóe, thì ra cuộc sống chính là biến hóa như vậy, Hướng Vi cô thế mà cùng với ông chủ của mình nói chuyện yêu đương hai năm, hèn chi, trước đây một người mới như cô lại có tiền bản quyền tác giả cao đến vậy, thảo nào Vương Phàm lại coi trọng cô như thế, chẳng trách có đôi khi Lý Bác đối với cô muốn nói lại thôi. Khi yêu thương đã đi xa, còn thừa lại cũng chỉ có yên bình, bây giờ nhớ tới, cũng giống như Hướng Vi đang nghĩ đến một bộ phim điện ảnh nào đó, mặc dù cô là một trong những nhân vật chính. 

 

Chuyện xảy ra năm đó, không thể nói được là người nào đúng, người nào sai. Lập trường của mỗi người không giống nhau, nếu như cô, chỉ cần mỗi lần cô nghĩ đến hai năm tình cảm của mình thế nhưng lại bị lừa dối, Hướng Vi cô trở thành “Người thứ ba”, thì tức giận đốt cháy lí trí, cô cảm giác lòng tự tôn của cô đã bị Lý Bác hung hăng giẫm đạp dưới chân, nói cho cùng Hướng Vi cô cũng chỉ là một con người lạnh bạc. Lý Bác, tên cũng giống như người, nội tâm quá mức kín đáo. Có đôi khi cô cũng đã nghĩ, khi đó lúc cô bỏ đi, nếu như hắn đưa tay giữ cô lại, Hướng Vi cô có thể sẽ ở lại hay không. 

 

Hướng Vi lắc đầu một cái, hôm nay nói lại những thứ đó còn có ý nghĩa gì nữa. Cuối cùng cũng chỉ là có duyên mà không có phận, khi đó cô còn trẻ tuổi, dễ xúc động, cũng quá tự cao tự đại! Lòng kiêu ngạo đó, không chấp nhận bị người khác lừa dối, nói đến cũng là do Hướng Vi cô không yêu hắn như mình đã tưởng, hoặc là nói cô quá mức tính toán, lo được lo mất, so đo mọi thứ có khả năng mang đến hậu quả, mà trở nên cẩn thận. Hướng Vi cô cũng chỉ là một người phụ nữ ích kỷ mà thôi. 

 

Hướng Vi thở dài, nghiêng đầu thấy Julie đứng ở cửa nhìn cô, “Chị Julie, chị nhìn em như vậy làm gì?” 

 

Julie đi tới nhìn Hướng Vi, “Em không vui à?” 

 

“Không có gì vui vẻ hay không, cuộc sống trên đời này đâu có thể hoàn toàn như ý được. Chị Julie, em muốn hỏi một chút, em muốn dùng khoảng một trăm ngàn của công ty được không?” 

 

Julie mở to hai mắt, “Hướng Vi, em điên rồi hả, sự nghiệp củachúng ta vừa mới bắt đầu, em rút ra một số tiền lớn như vậy, công ty làm sao chi tiêu được.” 

 

Hướng Vi cười cười tự giễu, “Xin lỗi, là do em để tâm vào chuyện vụn vặt. Được rồi, chị Julie, vài ngày trước ông già đó nói có thể cho chúng ta mượn một nhóm người, chị xem?” 

 

“Ô, tên quỷ keo kiệt đó cuối cùng cũng chịu, hắn yêu cầu điều kiện gì?” 

 

Hướng Vi thở dài, “Chị Julie, em muốn từ chối. Mấy năm nay ở bên kia, em cũng học được rất nhiều, cho đến bây giờ em đều cho rằng trong nước không thiếu người có tài xuất sắc. Chúng ta phải tự làm phim hoạt hình phù hợp với chúng ta, chứ không phải làm theo, hoặc là sử dụng khuông mẫu của bọn họ. Em chỉ muốn tự mình làm, mà không cần người thứ hai.” 

 

Julie vỗ vỗ bả vai Hướng Vi, “Suy nghĩ này của em rất tốt. Ý của chị là, tiền bạc chúng ta eo hẹp, có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm, chị đang suy nghĩ, sao không đi xem xét trong trường đại học một chút, phải biết rằng ý tưởng của người trẻ tuổi rất kỳ lạ nhưng lại rất đặc biệt, có nhiều ý tưởng mới là điểm mấu chốt.” 

 

Hướng Vi thở phào một cái, “Chị Julie, suy nghĩ của chị tình cờ trùng hợp với với suy nghĩ của em đấy.” 

 

Julie ngẩng đầu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Khi chị còn bé ở nông trại, công việc thích nhất đó chính là vắt sữa, chung quy cảm thấy thức ăn của bò chính là cỏ, làm sao lại có thể sản xuất ra sữa tươi ngọt ngào đây.” 


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .